Goldlöckchen und die drei Bären – Cô gái tóc vàng và ba chú gấu
-
08/01/2020
Goldlöckchen und die drei Bären
Es waren einmal drei Bären: Ein Bärenvater, eine Bärenmutter und ein Bärenbaby. Sie lebten gemeinsam in einem gelben Haus mit einem roten Dach inmitten eines großen Waldes.
Eines Tages hat die Bärenmutter einen großen Topf köstlichen heißen Brei zum Frühstück gekocht. Er war zu heiß, um ihn zu essen also haben sich die Bären entschieden spazieren zu gehen, während der Brei abkühlte.
In der Nähe des Waldes wohnte ein kleines Mädchen namens Goldlöckchen. Goldlöckchen war ein ungezogenes kleines Mädchen. An diesem Morgen spielte sie im Wald und warf Steine auf Eichhörnchen, als sie den köstlichen Brei roch, den die Bärenmutter gekocht hat.
“Oh, ich bin so hungrig!” dachte Goldlöckchen. “Ich frage mich, ob sie ihren Brei mit mir teilen werden?”
Sie klopfte an die Tür des Hauses. Sie schaute durch das Fenster hinein. Sie sah drei Schalen mit Brei auf dem Küchentisch – aber niemand schien zu Hause zu sein. Also ist Goldlöckchen hinein gegangen. (Oh, sie war ein ungezogenes kleines Mädchen!)
Zuerst hat Goldlöckchen den Brei aus der Schale des Bärenvaters probiert. “Au! Der Brei ist zu heiß!” sagte sie.
Dann probierte Goldlöckchen den Brei aus der Schale der Bärenmutter. “Igitt! Der Brei ist zu kalt!”, sagte sie.
Zuletzt probierte Goldlöckchen den Brei aus der Schale des Bärenbabys. “Hmmmm, der Brei ist genau richtig!”, sagte sie und aß die ganze Schale Brei auf.
Mit einem vollen und zufriedenen Magen suchte Goldlöckchen nach einem Platz, wo sie sich hinsetzen konnte. Sie sah drei Stühle neben dem Kamin. Zuerst setzte sie sich auf den Stuhl des Bärenvaters. “Dieser Stuhl ist zu hart!”, beschwerte sie sich.
Dann setzte sie sich auf den Stuhl der Bärenmutter. “Dieser Stuhl ist zu weich!”, beschwerte sie sich.
Zuletzt setzte sie sich auf den Stuhl des Bärenbabys. “Ahh, dieser Stuhl ist genau richtig!”, seufzte sie. Aber dann zerbrach der Stuhl! “Ich muss zu viel Brei gegessen haben”, hat sich Goldlöckchen gedacht.
Sie war immer noch müde, also ging sie die Treppe nach oben in das Schlafzimmer, wo drei Betten standen. Zuerst probierte Goldlöckchen das Bett des Bärenvaters, aber sie mochte es nicht. “Dieses Bett ist zu hart!”, sagte sie.
Dann probierte sie das Bett der Bärenmutter, aber sie mochte es auch nicht. “Dieses Bett ist zu weich!”, sagte sie.
Zuletzt probierte sie das Bett des Bärenbabys. “Dieses Bett ist genau richtig!”, sagte sie glücklich, schlief fest ein und träumte von Keksen und Kätzchen.
Schon bald kamen die Bären von ihrem Spaziergang nach Hause, bereit ihr Frühstück zu essen. Aber sie waren überrascht zu sehen, dass die Löffel bereits in ihren Breischalen lagen.“Jemand hat von meinem Brei gegessen!”, rief der Bärenvater.
“Jemand hat auch von meinem Brei gegessen!”, rief die Bärenmutter.
“Jemand hat von meinem Brei gegessen… und es ist alles weg!”, weinte das Bärenbaby, das Brei so gerne mochte.
Dann sahen die drei Bären, dass ihre Stühle benutzt wurden. “Wer hat auf meinem Stuhl gesessen?”, fragte der Bärenvater.
“Wer hat auf meinem Stuhl gesessen?”, fragte die Bärenmutter.
“Wer hat auf meinem Stuhl gesessen… und ihn zerbrochen?!”, fragte das Bärenbaby und begann zu weinen.
Die drei Bären liefen die Treppe hoch, um in ihrem Schlafzimmer nachzusehen. “Jemand hat in meinem Bett geschlafen!”, brummte der Bärenvater.
“Und jemand hat in meinem Bett geschlafen!”, brummte die Bärenmutter.
“Jemand hat in meinem Bett geschlafen … und sie ist immer noch da!”, rief das Bärenbaby so laut, dass Goldlöckchen wach wurde.
Als sie die drei wütenden Bären sah bekam sie große Angst. Sie sprang aus dem Bett, raste die Treppe hinunter, rannte aus der Tür heraus und hörte nicht auf zu rennen, bis sie ihr eigenes Haus erreicht hatte.
In ihrem Haus fand sie ihre eigene Schale und ihren eigenen Stuhl. Und an diesem Abend, gerade bevor sie in ihrem eigenen Bett einschlief, versprach sie sich selbst …
“… Ich werde nie wieder Brei essen!”
Cô gái tóc vàng và ba chú gấu
Ngày xửa ngày xưa có ba con gấu: Một gấu bố, một gấu mẹ và một gấu con. Họ sống cùng nhau trong một ngôi nhà màu vàng với mái đỏ giữa một khu rừng lớn.
Một ngày nọ, Gấu Mẹ nấu một nồi cháo nóng ngon tuyệt cho ăn sáng. Do cháo quá nóng không ăn được, những con gấu quyết định đi dạo trong khi cháo nguội.
Sống cạnh rừng là cô bé Goldlöckchen. Goldlöckchen là một cô bé nhỏ nghịch ngợm. Sáng nay, khi cô ấy chơi ném đá vào những con sóc trong rừng, cô bé ngửi thấy món cháo ngon mà Gấu Mẹ đã làm.
“Ồ, tôi đói quá!” Goldlöckchen nghĩ. “Tôi tự hỏi họ sẽ chia sẻ cháo với tôi không?”
Cô gõ cửa nhà. Cô lén nhìn qua cửa sổ. Cô thấy ba bát cháo trên bàn bếp – nhưng dường như không có ai ở nhà. Thế là Goldlöckchen bước vào trong. (Ồ, cô ấy là một cô bé nghịch ngợm!)
Đầu tiên, Goldlöckchen nếm món cháo từ bát của Gấu Bố. “Ối! Cháo này quá nóng!” cô ấy nói.
Rồi Goldlöckchen nếm món cháo từ bát của Gấu Mẹ. “Ái chà! Cháo này lạnh quá!” cô ấy nói.
Cuối cùng Goldlöckchen nếm thử cháo từ bát của Gấu Con. “Mmmmm, món cháo này vừa phải!” cô nói, và cô ăn cả bát cháo!
Với một cái bụng đầy và thỏa mãn, Goldlöckchen tìm kiếm một nơi cô ấy có thể ngồi nghỉ. Cô thấy ba cái ghế bên lò sưởi. Đầu tiên, cô ngồi trên ghế của Gấu Ba. “Chiếc ghế này quá cứng!” cô ấy phàn nàn.
Rồi cô ngồi vào ghế của Gấu Mẹ. “Chiếc ghế này quá mềm!” cô ấy phàn nàn.
Cuối cùng, cô ngồi vào ghế của Gấu Con. “Ahh, cái ghế này vừa phải!” cô ấy thở dài. Nhưng rồi cái ghế bị gãy! “Hình như tôi đã ăn quá nhiều cháo”, Goldlöckchen nghĩ thầm.
Cô ấy vẫn còn mệt, nên cô ấy bước lên cầu thang vào phòng ngủ, nơi có ba cái giường. Đầu tiên, Goldlöckchen thử giường của Gấu Ba, nhưng cô ấy không thích nó. “Giường này quá cứng!” cô ấy nói.
Rồi cô ấy thử giường của Gấu Mẹ, nhưng cô cũng không thích nó. “Giường này quá mềm!” cô ấy nói.
Cuối cùng, cô ấy thử giường của Gấu Con. “Giường này vừa phải!” cô ấy nói vui vẻ. Cô ấy chìm vào giấc ngủ sâu và mơ thấy bánh quy và mèo con.
Chẳng mấy chốc, những con gấu đi dạo trở về, sẵn sàng ăn bữa sáng. Nhưng họ ngạc nhiên khi thấy những chiếc thìa đã được đặt vào bát cháo của họ. “Ai đó đã ăn cháo của tôi!” Gấu Ba kêu.
“Ai đó cũng đã ăn từ cháo của tôi!” Gấu Mẹ kêu.
“Ai đó đã ăn cháo của tôi … và tất cả biến mất rồi!” Gấu Con nức nở, em ấy thích cháo rất nhiều.
Sau đó, ba con gấu thấy rằng ghế của họ đã được sử dụng. “Ai đã ngồi trên ghế của tôi?” Gấu Ba hỏi.
“Ai đã ngồi trên ghế của tôi?” Gấu Mẹ hỏi.
“Ai đã ngồi trên ghế của tôi … và phá vỡ nó?!” Gấu Con hỏi và em ấy bắt đầu khóc.
Ba con gấu chạy lên cầu thang để kiểm tra phòng ngủ của chúng. “Ai đó đã ngủ trên giường của tôi!” Gấu Ba gầm gừ.
“Và ai đó cũng đã ngủ trên giường của tôi,” Gấu Mẹ gầm gừ.
“Ai đó đã ngủ trên giường của tôi … và cô ấy vẫn ở đó!” Gấu Con hét to đến nỗi Goldlöckchen tỉnh dậy.
Khi cô ấy nhìn thấy ba con gấu giận dữ, cô đã phát hoảng. Cô nhảy ra khỏi giường, lao xuống cầu thang, chạy ra khỏi cửa và không ngừng chạy cho đến khi về đến nhà mình.
Trong nhà cô ấy đã tìm thấy bát và ghế của riêng mình. Và đêm đó, ngay trước khi cô ngủ thiếp đi trên chính chiếc giường của mình, cô ấy đã tự hứa với mình …
“… Tôi sẽ không bao giờ ăn cháo nữa.”
Đăng ký tư vấn
Danh mục
Bài viết gần nhất
- CÙNG NHÌN LẠI BUỔI CHIA SẺ THÔNG TIN KHÓA HỌC IELTS ĐẾN CÁC BẠN SINH VIÊN
- Thông báo khai giảng khóa tiếng Đức A1, B1 tháng 08.2022
- Ngữ pháp tiếng Đức: Đại từ nhân xưng
- Khám phá buổi học thực tế của học viên khóa Summer Course 2022 tại Saurus Coffee and Gallery
- Học tiếng Đức qua báo chí, tại sao không?